Trống pháp khua tan giấc điệp nồng,
Chuông chùa phá vỡ mộng trong không.
Tham lam giấc ngủ say sưa mãi,
Chẳng đoái vầng ô ửng má hồng.
Mờ mịt đêm dài thời có sáng,
Lờ mờ ngã tối khó đường thông.
Ngày nay nếu chẳng siêng tu tập
Mai mốt làm sao gặp Thế Tôn.
Trong thời gian yên tu, một hôm bỗng dưng chúng tôi cảm thông được nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi tượng đức Phật và nụ cười tạm biệt của các Thiền sư khi từ giã cuộc đời.
Vấn đề tự độ và độ tha không phải mới mẻ gì đối với chúng ta. Tuy vậy, vấn đề này còn gây nhiều tranh luận, thậm chí còn có hiểu lầm, lệch lạc đối với nhiều người, kể cả những người xuất gia. Do đó, để hiểu nó một cách chính xác, những tưởng chúng ta cũng nên tìm hiểu thêm đôi chút.
Giấc mơ của chúng ta là chuyển hóa được tình trạng đó, làm cho mọi người có thể đến được với nhau, chia sẻ với nhau những tâm tình, những khó khăn, những ước vọng...
Tu học làm sao để có tuệ giác là câu hỏi thường được đặt ra bởi những người thực tập. Sư Ông Làng Mai dạy: Tu là cày bừa và vun bón đất tâm, là điều phục tâm, bởi vì tâm cũng như đất chứa đầy các loại hạt giống nên tu hành cũng như làm ruộng.
I. Có ba chặng đường đến giác ngộ: Nhân thiên (con đường nhỏ hay chặng một), Thanh văn, Duyên Giác (con đường trung hay chặng hai), Bồ tát (con đường lớn hay chặng ba). Ở mỗi chặng, động lực tu tập một khác, có thể tóm tắt trong hai yếu tố: Sợ hãi và mong cầu. Chặng một, động lực tu hành là sợ đọa ba ác đạo, mong được phước báo trời người.