Buổi sáng hôm nay thức dậy sớm hơn, nhìn ra khoảng trống giữa lòng thành phố thấy một mảng sương mờ mờ, gợi về trong ta một nỗi nhớ rưng rưng, day dứt. Có thể ở quê giờ này mẹ cha đã ra đồng từ rất lâu rồi, mặc dù sương ở vùng trung du bao giờ cũng dày đặc hơn nhiều.
Nhà nó sát biển. Mấy đứa con gái lớp nó vẫn hay suýt xoa ghen tỵ. Vì ở đó nó có thể ra ngồi ngắm cảnh bình minh và hoàng hôn mỗi ngày. Nhưng nó cũng không biết từ khi nào mình đã không còn như vậy.
Hai người bạn nhỏ mải miết lần theo dấu vết con khỉ có bộ lông màu hạt dẻ thường quanh quẩn qua lại nơi bìa rừng. Con khỉ nhỏ bằng chú chó con mà tinh khôn lanh lẹ. Rình mãi đến sáng nay, Khôi mới dùng ná bắn vào chân nó. Vậy mà chú khỉ nào chịu khuất phục. Nó cà nhắc chuyền nhanh trên các cành cây cao rồi biến mất sau ngách cửa rừng.
Khi chàng dũng sĩ về đến chân núi thì trăng cũng vừa lên. Trăng mười chín soi sáng cảnh núi rừng cô tịch. Ánh trăng nhấp nháy đùa giỡn trên lá câỵ Ðêm thu mát lạnh. Cảnh vật hình như không có gì đổi thay sau bảy năm xa cách. Cảnh vật tuy không xa lạ, nhưng cũng không thân mật chào đón người cũ từ phương lạ trở về.
Có những chiếc áo không bao giờ xấu và cũ.Tôi có một chiếc áo nâu đã sờn rách và bạc màu, nhưng tôi quý hơn tất cả những chiếc áo khác của tôi.Tôi không thấy chiếc áo ấy xấu và cũ một tí nào,trong khi các bạ
Khi giận ai, ta nên đi thiền hành ngoài trời. Không khí trong lành, cây cối xanh tươi, có thể giúp ta lấy lại sự bình thản. Ta có thể thực tập như sau:
Thở vào, tôi biết tôi đang giận Thở ra, tôi biết cái giận là tôi Thở vào, tôi biết cái giận làm tôi khó chịu Thở ra, tôi biết cái giận rồi sẽ qua