TạI sao chúng ta lại nói với một người rằng, ví dụ như “Tớ rất quý bạn!?" Rõ ràng là để người khác biết rằng chúng ta quan tâm đến họ. Nhưng có phải phần nào chúng ta nói vậy vì chúng ta muốn nghe lại một câu như thế? Kiểu như : “Tớ rất quý bạn! Bạn có quý tớ không ?"
Suy nghĩ này làm tôi nhớ lại việc gửi thiếp xảy ra cách đây đã lâu.
- Liệu mình có nên gửi thiếp sinh nhật cho Hoa không ?
- Thế sinh nhật cậu, nó có gửi thiệp không ?
- Không.
- Thế thì gửi làm gì…
Tức là chúng ta nghĩ rằng chúng ta đang “cho" trong khi thực tế là chúng ta lại mong nhận được một sự “trả ơn"?
Vậy bạn đã bao giờ “cho" ai cái gì mà không để người đó biết là bạn “cho"?
Thế thì :
- Hãy cười nhiều thêm một chút nữa. Một người lạ chẳng may dẫm vào chân bạn, hãy đáp trả bằng một nụ cười nhẹ nhàng và lịch sự. Bạn cứ nhìn vào gương mà xem, đôi mắt bạn, khuôn mặt bạn mới sáng làm sao khi bạn cười.
- Hãy giúp mọi người nhiều thêm một chút nữa. “Để tớ mua quyển sách ấy cho", “Cứ ngồi đây, để tớ đi tìm thêm một cái ghế"… Và nhìn khuôn mặt người được giúp. Họ đang cảm thấy rất đặc biệt đấy!
- Hãy viết nhiều thêm một chút nữa. Đừng gửi thiếp điện tử. Đừng gửi thư điện tử. Hãy lấy giấy bút và viết một bức thư, hoặc thậm chí là một khuôn giấy nhỏ gửi cho một người mà bạn quý mến. Nếu bạn gửi thư trong nước, tiền gửi thư là 800đ. Nếu nói về mặt kinh tế, bạn có nhận ra sự “đầu tư" này có lợi đến thế nào không ? Với 800đ, bạn khó có thể mua được cái gì giá trị hơn là một bức thư viết tay.
- Hãy im lặng nhiều thêm một chút. Ngồi im lặng với một người bạn quý mến, lắng nghe âm thanh của không gian, đó là những khoảnh khắc hai người gắn bó nhất, khó quên nhất.
Và bây giờ, nếu bạn có nói “Mình quý" bạn! và người kia không nói lại điều gì, đừng nghĩ rằng câu nói của bạn đã tan vào hư vô. Nó thực sự đã được “thấm" vào trái tim của người nghe và người đó sẽ thở ra một hơi dài, không phải vì thất vọng, mà vì vừa lòng và biết chắc rằng điều đó có thật! Hoathuytinh.com