Dạ lan thầm kín trong bóng đêm với hương thơm bất diệt. Cô bé như thần tiên ngơ ngẫn một mình trong khi mọi người đang yên giấc ngủ say mộng đêm trường, chợt nghe mùi thơm thoảng ra đâu đây như rất gần mà cũng rất xa. Mon men không ong bướm dẫn đường, bé tìm lại bên vườn hoa dạ lan, thầm lặng nở về đêm!
Có ai ngắm không? Có ai ngửi thấy không khi mọi người đang yên lặng trong đêm tĩnh mịch chìm vào tiếng thở nặng nề sau một ngày bộn bề với những cuộc đua chen trên trường đời nhiều ngõ ngách uốn lượn? Vậy mà hoa vẫn nở, tinh khiết vọng làn hương. Bé rón rén đến bên hoa xem còn đang thức hay đã ngủ, hoa khẽ cười, trao tặng một niềm tin, bức thông điêp tình yêu luồn vào lòng ngực nghe ấm áp.
Có ai biết đến không hoa nào quan tâm chi điều ấy, bao hương sắc đua nhau khoe diễn cả ban ngày, trong đêm tối sẽ có những thần tiên xuất hiện, hay ánh sáng nhiệm mầu cho kẽ lạc đường khi đang rong chơi, sẽ được đến bên hoa rồi nhớ mãi, mùi hương dịu hiền cho một tâm hồn khiêm nhường, bao dung. Có người đến kẻ đi,dù chỉ một lần, xin mang hương thơm về bên ấy, nơi thiếu vắng những tình thương.
Cô bé trở về trong giấc ngủ bình yên, chợt thấy mình trở thành hoa dạ lý, theo ánh sáng ra ngoài, luồn qua ô cửa nhỏ đem ánh sáng yên bình về muôn hướng nhân gian. Bé hát ca, tung mình theo gió sớm, những làn mây vu vơ cho nước trở về nguồn, bé đi, đi mãi qua bao thác ghềnh, chông gai, sóng gió… vẫn yên bình một tiếng nói yêu thương. Chẳng ai biết bé từ đâu đến, sau lần hiện diện ấy bé đã đi về đâu, cứ thế bốn phương trời rảo bước, chẳng có nơi nào là chốn dừng chân vĩnh viền.
Sau những chuyến đi thần tiên nhiều huyền bí, bé đã gặp lại mình trong sắc hoa dạ lý thật sự, chẳng phải là giấc mơ. Bé hồn nhiên vô tư, bé cho và bé nhận, bé chợt cúi đầu trước sự mầu nhiệm của cuộc sống yêu thương!
Huệ Phúc