Con sóng yêu thương

Nhà nó sát biển. Mấy đứa con gái lớp nó vẫn hay suýt xoa ghen tỵ. Vì ở đó nó có thể ra ngồi ngắm cảnh bình minh và hoàng hôn mỗi ngày. Nhưng nó cũng không biết từ khi nào mình đã không còn như vậy.

 

Mỗi lần có kế hoạch cho buổi đi chơi nào đó, cả lớp đều giơ tay nhất trí kéo ra biển, chỉ trừ nó. Và mỗi lần như thế, nó để mặc cho bọn bạn đùa giỡn, chạy nhảy. Còn nó thì ngồi yên một chỗ, nhìn ra biển. Một cái nhìn dữ dội, trong lòng nó dường như đang cuồn cuộn chảy một nỗi buồn bất tận, như những con sóng mạnh ập liên hồi ngoài kia. Sóng mạnh quá, khiến lồng ngực nó muốn vỡ tung.

Ngày ấy, chiều nào mẹ cũng ra biển. Mẹ bảo yêu biển và muốn ngồi đợi cha về. Cha trở về, nó dắt em ra cùng mẹ đón cha. Gia đình bốn người lại được quây quần bên mâm cơm với câu chuyện cha mang về từ biển. Những câu chuyện của cha lúc nào cũng lôi cuốn như những câu chuyện cố tích mà nó nghe cô giáo kể trên lớp.

Nhưng rồi một ngày mẹ biến mất. Nó chỉ nghe mọi người ta xì xào là mẹ đã bỏ đi thật xa. Nó không tin, có lẽ vì quá nhớ cha nên mẹ đã đi theo một chiếc thuyền khác để đón cha về. Nó ra biển ngồi đợi mùa trăng lên. Dạo trước, nó thắc mắc tại sao cha chỉ về đúng vào những mùa trăng, cha bảo vì trăng sáng quá nên những chú cá sẽ nhìn mọi thứ rõ ràng hơn, và chúng sẽ tránh xa thuyền đánh cá của cha. Nó thích điều đó, vì trăng lên nghĩa là gia đình nó lại được sum họp. Nó ngước lên, trăng hôm nay dường như không sáng bằng mọi hôm.

Cha về, chỉ một mình. Nó cứ đợi. Đến chiều, nó lại ra ngồi đợi mẹ. Cha nói thế nào nó cũng không chịu vào nhà. Đến ngày thứ ba, cha ra và tát nó một cái trời giáng. Lần đầu tiên cha tát nó, mạnh đến nỗi nó ngã lăn ra bãi biển và ngỡ ngàng quên cả khóc. Cha đỡ nó dậy, ôm nó vào lòng và khóc nức nở. Lần đầu tiên nó nhìn thấy cha khóc, một người đàn ông quanh năm suốt tháng vật lộn với sóng biển, rắn rỏi và khỏe mạnh phút chốc trở nên yếu đuối một cách lạ thường.

- Đừng đợi mẹ nữa. Mẹ sẽ không về đâu.

Tiếng cha lẫn vào tiếng sóng. Chưa bao giờ nó nghe sóng bi thương đến thế. Khi những dòng nước xanh bình yên thường ngày đã chuyển sang màu đen ngòm cha mới cõng nó trở về nhà. Từ đó nó không còn ra ngồi đợi mẹ nữa.

Một lần nữa, biển lại đem đến cho nó nỗi đau. Biển đã đưa em trai nó lênh đênh trên chiếc thuyền đánh cá. Em trai nó, người nối dõi duy nhất trong gia đình, là niềm hy vọng của cả nhà, đã nhường lại con đường vào đại học với một tương lai tươi sáng hơn cho nó để lao vào mưu sinh. Nó vẫn nhớ, có lần tình cờ nó thấy cha ôm em trai vào lòng rồi thủ thỉ:

- Con trai sau này ráng học giỏi, để thoát khỏi biển, thoát khỏi sự nghèo. Đừng giống như cha bây giờ. Nghen con.

Lúc ấy, nó thấy mắt em tròn xoe ngơ ngác. Em còn nhỏ quá, làm sao hiểu những gì cha nói nhưng vẫn gật đầu. Nước mắt nó chảy dài.

Và rồi, em cùng ra biển với cha . Em gầy gò, ốm yếu quá, làm sao chống chọi với sóng biển lạnh lùng kia. Nó đợi đến lúc em về, tát thằng em trai mà nó đã yêu thương hết mực. Cái tát làm nó bỏng rát cả tay như đang chạm phải cát biển của những ngày nắng cháy triền miên. Em chỉ cười và nói:

- Chị hãy cố gắng, học luôn cả phần em nữa nghen.

Nó bật khóc. Hai gò má hõm sâu và đen vì nắng gió của cha cũng giựt liên hồi.

******

Vào đại học, nó bị cuốn xoáy giữa học và làm. Trong đầu nó lúc nào cũng tự nhủ không thể để cha và em thất vọng. Suốt hai năm đại học, nó chỉ nhớ tên vài người trong lớp. Cuối năm, cả lớp bàn nhau đi chơi. Lại biển, nó không hiểu tại sao ai cũng thích biển đến vậy. Nó bảo sẽ không đi, cả lớp nhìn nó với ánh mắt khác thường. Nó chẳng quan tâm.

- Tại sao Hảo không đi chơi cùng lớp?

Nhơn, người bạn cùng lớp mà từ năm đầu nó đã cố tình tránh né sự quan tâm dành cho mình.

- Mặc Hảo. Nó trả lời cộc lốc.

- Sao Hảo lại cô lập mình như vậy? Điều đó chỉ khiến Hảo mệt mỏi thêm mà thôi.

- Nhơn hiểu Hảo sao? Nhơn biết gì về Hảo mà nói vậy? Nó thật sự giận, Nhơn muốn phá vỡ cái cách mà nó đang dựng lên trong cuộc sống của mình. Nó sống vậy có gì là xấu chứ. Nó không cần ai quan tâm cả.

- Nhơn không hiểu. Nhưng dù sao Hảo cũng nên một lần thử thay đổi đi. Hãy cho mình những phút giây thư giãn. Biển ở đó rất đẹp. Nhơn tin Hảo đến đó sẽ cảm nhận được cuộc sống này còn có nhiều niềm vui.

- Hảo ghét biển. Hảo ghét biển. Nó gào lên.

- Có lẽ biển đã đem đến nỗi buồn nào đó cho Hảo. Nhưng biển vẫn chỉ là biển, biển không thể làm tổn thương hay hàn gắn tình cảm của ai đó. Mà chỉ có bản thân chúng ta mới có thể làm được điều đó. Hảo biết không?

Nó lao đi, nghe tiếng sóng vỗ rất gần bên tai.

*********

Nó đang ngồi nhìn biển. Nó đã từng có ý nghĩ sẽ không bao giờ về lại biển. Nó ước mong sẽ có một ngày nó, cha và em sẽ thoát khỏi nơi đây, thoát khỏi nỗi đau mà biển đã mang lại cho gia đình nó.

Chiếc thuyền đang dần hiện ra trước mặt, em đang vẫy tay với nó. Em nó giờ đây đã là một chàng trai khỏe mạnh và săn chắc, giống hệt cha nó ngày xưa.

- Em tính đi thêm vài chuyến nữa sẽ nghỉ luôn. Em định sẽ theo học một nghề nào đó, em sẽ không còn lênh đênh trên biển nữa.

Nó mỉm cười. Em đã thật sự chín chắn rồi.

Cha đi ra, bóng cha trải dài trên cát. Chiếc bóng vững chắc ngày nào giờ cũng đã liêu xiêu nhiều hơn vì sóng biển. Nhưng tình yêu thương của cha vẫn sẽ mãi đứng vững trong lòng nó. Chưa bao giờ nó thấy biển bình yên đến vậy. Nó lắng nghe từng con sóng yêu thương lan tỏa khắp nơi và nghĩ đến những lời nói của Nhơn. Có lẽ là Nhơn đã đúng.

HV. (Bình Định)

Văn học: