Con đường dung thông

Bạn ơi,

Có một con đường

Dẫn về vô tận.

Con đường

Bao dung mọi sầu khổ, buồn thương.

Con đường

Ôm ấp những giận hờn, tuyệt vọng.

Nhưng từ lâu lắm

Ta đà lãng quên…

 

 

Bạn ơi,

Hạnh phúc nào phải là điểm đến

Hạnh phúc chính là đường đi

Dù đường đó chẳng trải thảm phẳng lì

Mà đầy gai góc như lòng đang dậy sóng.

Bạn cứ bước đi đi,

Và đừng quay lại nhìn.

Bạn đừng đứng lại,

Dù chân đã rỉ máu

Dù thân xác đã rã rời.

Vì tất cả đau đớn ấy,

Chỉ là ảo mộng mà thôi!

Nhưng nếu không có chúng,

Bạn sẽ tiến hay lùi?

Niềm vui, thuận cảnh,

Nỗi buồn, nghịch duyên,

Bạn chỉ thích niềm vui, bạn sợ gặp nỗi buồn,

Bạn chỉ mong thuận cảnh, bạn lại ngại nghịch duyên,

Nên nỗi đau gặm nhấm triền miên.

Xin đối diện buồn thương và tuyệt vọng,

Như gặp người trong mộng,

Để cõi lòng tự tại giữa hư không!

Hạnh phúc thong dong,

Bạn nào hay biết,

Chỉ có mặt trên con đường hiện tại

Bạn đang đi.

Ta không tìm kiếm

Tài, danh, sắc, thực, thụy,

Nhưng lại hay kiếm tìm

Một điểm đến cao hơn…

Đường không phân biệt xa, gần

Cũng về một đích, phân vân chi người?

 

Mưa rơi nhè nhẹ bên trời

Xuân sang hoa nở cho đời niềm vui

Còn nhau xin nở nụ cười

Buông rơi phiền lụy, cùng người bước đi….

                                                                                                            
                                                                                                                             
Nguyễn Trân

Văn học: