Mùa rét

Mùa rét, những ngón tay cóng lạnh vì se giá. Làn da khô nẻ và những cái xuýt xoa trong gió mùa căm căm.

 

 

 

 

- Mùa rét, những lớp bụi phấn trên tay bố mờ hơn. Tất nhiên, mùa rét thì mồ hôi sẽ không ra nhiều bằng mùa nóng, nhưng vào mùa rét nước rất lạnh nên bố tớ cũng… lười rửa tay. Mỗi lần dạy ở trường xong, bố chẳng cần rửa tay mà qua trường học đón tớ về luôn (cái hồi tớ còn học tiểu học ý). Khi những ngón tay nhỏ xíu của tớ nắm lấy bàn tay bố, tớ luôn chạm phải một lớp phấn mịn. Chợt để ý mới thấy, vào mùa rét, bố hay ho khúc khắc hơn. Những tiếng ho ấy, nghe thương lắm.

- Mùa rét, mẹ hay mang thêm hàng về thêu. Buổi tối mùa rét, tớ ngủ vùi trong chăn vẫn còn thấy dáng mẹ cặm cụi ngồi thêu. Tiếng kim đưa sột soạt trên nền vải cứng, nhẫn nại và mải miết kì lạ. Tận đến khuya, tớ mới thấy mẹ cất dọn kim chỉ để đi ngủ. Trong giấc mơ chập chờn, tớ thấy mẹ tém lại màn cho mình. Tớ còn thấy cả nét cười dịu dàng của mẹ nữa. Có lẽ mẹ đang thầm tính xem, với số tiền kiếm thêm, mẹ sẽ mua được bao nhiêu bộ quần áo mới cho chị em tớ đây.

- Tớ vẫn nhớ người bạn nhỏ, cùng học trường làng với mình. Nhà bạn ấy có 5 chị em gái. Mùa rét, áo bạn ấy không đủ ấm, đi học mà nhiều hôm răng đánh lập cập vào nhau. Có lần, bạn ấy mặc một cái áo còn không lành. Những chỗ nào da thịt hở ra, tím tái trong gió lạnh. Vậy nhưng, bạn ấy vẫn luôn cười tươi, vẫn nhớ chia cho tớ củ khoai nướng ấm sực vào những buổi chiều mùa đông rét mướt.

- Tớ còn " thương" cây nhót nhà cô giáo dạy Văn hồi lớp 6. Hồi đó, bọn tớ còn nhỏ tẹo, đến nhà cô học bồi dưỡng Văn thì ít, mà …vặt trộm nhót nhà cô thì nhiều. Nhà cô có mấy cây nhót, quả sai ơi là sai. Mấy nhà hàng xóm của cô cũng bạt ngàn nhót là nhót. Thế là lũ nhóc chúng tớ, cứ ngồi học một lúc lại xin cô giải lao. Cô giáo cũng …biết ý, để mặc cho chúng tớ chạy loăng quăng ngoài vườn. Hết giờ giải lao, túi áo đứa nào cũng đầy nhóc những nhót. Chưa hết, mẹ cô còn hái một rổ đầy nhót cho chúng tớ ăn. Ăn không hết thì … mang về. Một thuở thơ ngây, hồn nhiên và hạnh phúc của tụi nhóc chuyên Văn chúng tớ.

- Tớ vẫn nhớ như in cảm giác hạnh phúc khi được nhỏ bạn thân tặng một cái khăn xù xì những lỗi. Cái khăn đầu tiên của nhỏ mà. Quàng cái khăn lên mà ấm sực cả người. À, cái khăn đó còn có màu đỏ nữa ( rất là chóe nhé) khiến cả lớp gọi tớ với biệt danh : " Cô bé quàng khăn đỏ". Tớ yêu cái khăn, yêu nhỏ bạn thân của mình lắm lắm.

- Tớ nhớ cái kẹo gừng ngọt ngào mà cậu bạn bàn trên dúi vào tay tớ, cái hôm tớ không thèm ăn sáng trước khi đến lớp ấy mà. Trong giờ học, mặt tớ tái đi, đứng dậy trả lời cô giáo mà run lẩy bẩy. Cậu ấy đưa kẹo cho tớ, nhắc : " Ăn tạm kẹo này đi, không lại bị hạ đường huyết đấy. Tí nữa tớ sẽ xuống căn tin mua ăn sáng cho cậu sau". Từ hôm đó, tớ khám phá ra được một điều rất chi là thú vị : trong cặp của cậu bạn bàn trên, lúc nào cũng có một … túi kẹo gừng.

- Tớ nhớ về cái chăn bông đầu tiên thuộc quyển sở hữu của mình. Đó là cái chăn bông hiệu Sông Hồng, to sụ, mẹ mua cho tớ hồi năm nhất đại học. Tớ ôm cái chăn lên xe khách mà anh lái xe cứ trêu : " Em ơi, người nhỏ mà sao cái chăn to thế? " Hi hi. Cái chăn to đến nỗi, tớ nằm trong đó, không thò đầu ra thì sẽ không có ai biết là có người nằm . Thế nên, có lần con bạn tớ đã nhày lên cái chăn, vì lúc đó, tớ đã trùm chăn lên kín đầu, chẳng ai nghĩ là có tớ trong đó cả. Hic, đau thấu trời luôn.

Đấy, kỉ niệm về mùa rét của tớ là như thế đấy. Có những kỉ niệm dễ thương, ngọt ngào, có những kỉ niệm ngộ nghĩnh, vui vui, có cả những kỉ niệm mà mỗi khi nghĩ đến thôi, tim tớ đã tràn ngập thương yêu. Vì thế, bạn đừng ngạc nhiên khi tớ bảo rằng, tớ đang nhớ những mùa rét, nhớ thật nhiều, nhé!

Mai Hà Uyên

Văn học: